TRUYỆN NGỤ NGÔN TRÍCH TRONG SÁCH TUỔI TRẺ ĐÁNG GIÁ BAO NHIÊU - TÁC GIẢ ROSIE NGUYỄN
TRUYỆN NGỤ NGÔN CỦA GEORGE REAVIS PHẢN ÁNH MẶT TRÁI CỦA NỀN GIÁO DỤC
Truyện kể rằng một hôm, các loài thú vật quyết định
rằng chúng phải làm gì đó thật vĩ đại để giải quyết các vấn đề mà thế giới đang
đối mặt. Và thế là chúng mở ra một trường học. Tất cả loài vật đã thông qua một
chương trình giảng dạy bao gồm: leo cây, chạy, bơi và bay. Để việc quản lý chương
trình được dễ dàng hơn, mọi loài vật đều phải tham gia tất cả các môn học.
(ảnh sưu tầm) |
Và rồi: Con vịt rất xuất sắc trong môn bơi lội,
thậm chí là còn giỏi hơn cả thầy giáo. Nhưng nó chỉ đủ điểm đậu trong môn bay
và rất tệ trong môn chạy. Vì vịt chạy rất chậm, nó phải ở lại trường sau giờ học
và phải bỏ luôn cả bơi để luyện tập môn chạy.
Việc này tiếp diễn cho đến khi màng chân của nó
bị rách toạc khiến vịt chỉ đạt điểm trung bình trong môn bơi. Vì ở trường, điểm
trung bình là chấp nhận được, nên chẳng ai lo lắng về điều đó trừ vịt. Con ngựa
dẫn đầu lớp trong môn chạy, nhưng nó gặp khó khăn lớn vào những giờ học leo
cây.
Sóc thì rất giỏi trong môn leo cây, nhưng nó lại
thất bại trong môn bay, khi thầy giáo yêu cầu phải bay từ dưới đất lên thay vì
từ ngọn cây. Nó bị chuột rút vì phải cố gắng quá sức và sau đó bị bốn điểm
trong môn leo và hai điểm trong môn chạy.
Đại bàng là một đứa trẻ hư đốn và thường xuyên bị
kỷ luật nặng nề. Trong giờ học leo trèo, nó vượt qua tất cả các học sinh khác
và leo đến ngọn cây sớm nhất nhưng khăng khăng đòi sử dụng cách riêng của nó để
đến đích chứ không phải dùng chân bám và leo từng bước như hướng dẫn.
Kết thúc năm học, bạn đoán xem con vật nào có tổng điểm cao nhất? Đó là lươn, một con vật hết sức kỳ dị. Dù chẳng học môn nào xuất sắc, nhưng nó có thể bơi, chạy, leo và bay mỗi thứ một chút, nên nó đạt điểm trung bình môn cao nhất và trở thành thủ khoa.
Loài cầy thảo nguyên phản đối hệ thống đào tạo
này vì ban quản lý nhà trường từ chối thêm môn đào hang vào chương trình giảng
dạy. Chúng quyết định không tham gia vào trường học và cho lũ con học việc ở chỗ
của một con lửng. Những con cầy sau đó hợp tác với lũ chim và chuột túi, mở một
trường học tư nhân, và đạt được thành công vang dội.
![]() |
(ảnh sưu tầm) |
THÔNG ĐIỆP TỪ CÂU CHUYỆN
Thông qua câu truyện ngụ ngôn trên cho chúng ta thấy được mặt trái của nền giáo dục hiện thời, việc chỉ đánh giá dựa trên độ tuổi và một số môn học nhất định không đem lại lợi ích, vì mỗi sự phát triển về thể chất và tinh thần của mỗi học sinh là khác nhau. Vô tình làm hạn chế tài năng của mỗi cá nhân, hạn chế sự phát triển toàn diện của con người.
“ Ai cũng là
thiên tài, nhưng nếu bạn đánh giá một con cá qua khả năng leo cây của nó thì có
sẽ sống cả đời tin rằng mình là kẻ ngu ngốc- Albert Einstein”
Chưa kể đến việc dạy chạy đua thành tích giữa
các thầy cô, giữa các trường, giữa các học sinh. Chương trình học ngày càng nhồi
nhét, nặng nề, áp lực. Dường như các em học sinh mất dần khoảng thời gian tuổi
thơ của những ngày hè hồn nhiên rủ nhau bắt ve, thả diều,… hoặc khoảng thời
gian dành cho những điều mình yêu thích. Ngoài những giờ học chính trên lớp các
em còn phải học những giờ học thêm bổ trợ cho buổi học chính trên lớp. Khoảng
thời gian nghỉ hè cũng dần thay bằng những lớp học ngoại khóa. Các em ngày nào
cũng lê thân với những chiếc cặp táp nặng nề, ngày càng nhiều sách vở. Đối với
một số học sinh đó là nỗi ám ảnh, các em cần được chia sẻ, cảm thông, nhưng đâu
phải bố mẹ nào cũng hiểu những áp lực các em phải chịu. Từ đó dẫn đến nhiều hệ
lụy các em học sinh chán nản, dễ đi sai hướng, đánh mất chính mình,…